Con trai ạ!
Thời gian là kẻ thù của tình yêu thương nhưng là bạn của sự nhẫn nại.
Cứ nhìn theo sự khôn lớn của con, cha lại muốn gần con nhiều hơn. Bởi khi sinh ra con đã luôn đẹp hoàn hảo, từ bề ngoài đến tâm hồn.
Từ đôi mắt trong trẻo, nụ cười hồn nhiên, làn da mà mọi hoa hậu đều ước mơ, cho đến tính cách “không sợ bất cứ khó khăn gì”.
Ở tuổi nhỏ nếu vấp té thì sẽ tự đứng dậy, có cha mẹ đồng hành thì đi đến đâu cũng vui vẻ, dù nắng nôi hay mưa dầm. Đến giờ ăn là ăn, đến lúc buồn ngủ là ngủ. Không cần để ý đến việc đang ở trên vai, trên xe hay trong toilét, cứ đến giờ là “lăn ra ngủ”. Bởi vậy trẻ em luôn là biểu tượng của hạnh phúc và tình yêu bởi sự hồn nhiên
Nhưng khi càng lớn, con sẽ “bớt dễ thương” đi vì những suy nghĩ đã “vướng bụi trần” ganh đua, muộn phiền. Con sẽ càng ngày càng rời xa ba mẹ, bởi con người luôn muốn “khám phá những điều mới lạ”. Khi đó cha mẹ sẽ không còn hấp dẫn để con bám theo mỗi ngày. Và con phải tự lập để “sống một cuộc đời tiến bộ” hơn cha mẹ.
Chính vì quy luật cuộc đời “cái mới thay thế cái cũ” nên cha mẹ phải không ngừng học hỏi để “đồng hành cùng con nhiều nhất có thể”. Nhưng không quá nhiều để con không ỷ lại - dựa dẫm, và không quá ít để con luôn cảm thấy được yêu thương.
Làm cha mẹ có lẽ là nghề khó nhất, và phải là trường học đầu tiên mà loài người cần mở trường.
Trong một gia đình, nếu cha “đóng vai hung dữ”, thì mẹ phải “đóng vai hiền lành” và ngược lại. Con cái luôn cần điều đó để chúng biết “cây đắng và ngọt ngào” khác nhau, để chúng biết thích nghi dần với đời sống này.
Dẫn con tiếp xúc với tự nhiên tuyệt đẹp và “tự nhiên khắc nghiệt” của đêm tối, mưa bão, nắng nóng càng nhiều mới thấy chúng học hỏi và thích nghi nhanh hơn người lớn. Mình nghĩ nhờ vậy “tâm hồn con sẽ đẹp hơn” sau này.
Nỗi sợ của con chính là thứ con không biết?
Trong chuyến “leo núi đêm” đường Cột Điện Bà Đen 3 tiếng (18h-21h) vừa rồi, nếu người lớn sẽ “la lối than vãn” vì quá lo lắng, quá mệt mỏi nhưng Tony thì cứ lấy đèn soi lung tung, “khám phá những vùng tối mà đèn pin có thể soi tới”.
Mắt hắn tròn xoe khi ngắm ánh đèn thành phố Tây Ninh từ trên cao. Hắn nhìn thấy bầu trời đầy sao mà không một gợn mây. Hắn được nhìn xa rất xa mà tầm mắt không bị hạn chế. Hắn ti toe hỏi han đủ thứ hắn nhìn thấy, từ tẳng đá to bằng cả toà nhà, đến những cây to hai ba người ôm um tùm lá. Hắn nghe từng tiếng chim hót đêm, dế kêu, ếch kêu, tiếng gió lùa vào cây tre nứa cọ nhau “cọt kẹt” như tiếng “nghiến răng quái thú”, tiếng đá va đập vào nhau như tiếng bước chân voi....
Mình cũng tranh thủ chỉ hắn biết kỹ năng đi đêm không đèn: “đen là đá, trắng là đất, loá sáng là nước, lập loè nhấp nháy là đom đóm...” càng leo lên cao thì sẽ có sương mù hoặc mây, đi cúi người thấp thì nhìn thấy đường....” nhiều lắm nhiều lắm.
Lần đầu tiên nghe hắn nói “cha ơi con đói”, rồi ăn ngấu nghiến bất cứ thứ gì mình mang theo. Nước uống thì cứ thấy cha uống là uống lấy uống để. Ôi ở nhà là hắn lại “õng ẹo”, năn nỉ cũng không thèm ăn. Nghĩ đến mà vui vui trong lòng. Có khó khăn con cái mới mạnh mẽ được.
Hành trình đồng hành bên con chắc còn dài, cha mẹ cùng phải tập luyện thể thao nhiều hơn “chống lại sự lão hoá của thời gian” Vì con là đứa trẻ “dư năng lượng”, theo được con là cả một sự chuẩn bị 10 năm, từ kiến thức đến hành trình. Những chuyến đi xa trước đây, những kỹ năng trước đây học được, những địa điểm đi mòn chân “tưởng chừng vô bổ” thì giờ là “sự chuẩn bị hoàn hảo” cho hành trình cùng con.
Yêu con nhiều !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét